Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014


… Đáp lại nó chỉ là sự phỉ nhổ, khinh miệt, cười cợt, đạp đá không thương tiếc, đến một người còn không thèm ngoái nhìn cái vẻ mặt thảm hại và tờ tiền nhàu nhĩ của nó chứ đừng nói là ba! Rốt cuộc nó đang làm cái trò điên khùng gì đây? 




Con bé cầm tờ tiền chạy ra ngoài phố xá ướt mưa, nhìn lúc này nó ướt sũng, lôi thôi bẩn thỉu khiến ai cũng phải quay lại cười giễu cợt. Nó xấu hổ ôm mặt chạy thật nhanh đến những nơi giàu có mà nó biết. Một trung tâm mua sắm lớn? Một khu resort? Một công viên vui chơi giải trí hàng đầu? Một dãy nhà hàng cực kỳ nổi tiếng với những món ăn chỉ có kẻ triệu bạc mới có thể đụng đũa?… Trông nó thế mà cũng “mặt dày” lắm, đi hết những chỗ như thế, gặp không phải ba người mà là cả trăm người! Thế nhưng, đáp lại nó chỉ là sự phỉ nhổ, khinh miệt, cười cợt, đạp đá không thương tiếc, đến một người còn không thèm ngoái nhìn cái vẻ mặt thảm hại và tờ tiền nhàu nhĩ của nó chứ đừng nói là ba! Rốt cuộc nó đang làm cái trò điên khùng gì đây?
Con bé lủi thủi trên con đường ướt mưa lạnh. Bụng nó đói lắm rồi, nơi đâu cũng đông vui tấp nập chỉ mình nó cô đơn. Muốn về mà sợ mất mặt, sợ sống…Nó bực bội hét lên:
 - Ôi trời ơi đến tờ tiền vớ vẩn cũng không ai cầm cho tôi để tôi sống à!?
 - Cho em đi, cho em với!
Nó thất kinh ngẩng lên khi nhận ra giọng nói kiểu em bé nó là của một…người đàn bà! Bà ta mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, người gầy còm ướt mưa và bùn nhơm nhớp, khuôn mặt bà ta nhìn rất đáng sợ với ánh mắt trắng dã và nụ cười ngờ nghệch. Bà ta lao đến nắm tay nó, kì thực là vồ chặt tờ tiền mà nó đang cầm:
- Chị ơi, cho em tiền, em cho Đần đi học. Đần thông minh lắm. Đần không tè ra quần đâu. Tiền. Cho em với chị. Hề hề!
 Những chữ “cho” loạn xì ngậu trong đầu nó khiến câu nói của người đàn bà vừa buồn cười vừa khiếp đảm. Dù là một tờ tiền rách nát nhưng chẳng lẽ lại đi cho loại người này sao? Một mụ đàn bà bị điên lẽ ra phải cho vào trại chứ ai lại ra đường thế này! Nó cứ tưởng xã hội bây giờ mọi người đều tỉnh táo kia, thật đúng là thời gian qua nó đã sống trong một miếng trời to bằng cái nắp cống.

Bà điên vẫn cứ nắm chặt lấy nó và “nở nụ cười” khiến nó kinh hãi. Trời ơi, biết thế nó ở nhà cho xong, có mỗi chuyện bị mắng mà đi ra khỏi nhà! Nó cố gạt bà điên ra nhưng chẳng được, người điên vốn rất khỏe mà, cộng thêm kẻ đi đường tưởng nó và bà ta…cùng một bệnh nên chẳng ai can ngăn mà đi nhanh kẻo mưa ướt.
 - GÂU GÂU! GỪ!!
Con bé kinh hồn bạt vía vì tiếng sủa rất lớn vang lên ngay phía sau mình. Một con chó lớn, người ướt nhẹp đang gầm gừ với hàm răng trắng ởn sắc nhọn và ánh mắt như thể muốn xé xác nó ngay bây giờ.
 - Chó dại kìa! Chạy đi mọi người, nó cắn thì chết!
 - Ai đó bắt con chó kia lại với sao lại để nó chạy ra đường?
Chó…chó dại!? Nó sợ chó! Trên đời này nó sợ nhất là chó dại! Ôi trời ơi rốt cuộc nó đang phải chịu cái chuyện khỉ gió gì thế? Nó đang mơ à? Không, bà điên này còn đang giữ chặt lấy nó như sắt thép, mưa cũng đang rơi ướt nó, con chó đang nhìn nó khủng khiếp kia càng không thể là giả… LẠY CHÚA!
Con chó xông lên định tóm nó. Bản năng sống trỗi dậy, nó đẩy mạnh mụ già bị điên ra khỏi người và cứ thế chạy thục mạng trong cơn mưa xối xả. Tiếng sủa của con chó còn lớn hơn mưa, nó đuổi ngay sát nút con bé. Đáng chết, chó dại thì đâu cần quan tâm ai với ai, lẽ ra phải cắn mụ điên kia sao lại đuổi theo nó!? Nó hận “ông Bụt” đó, rõ ràng chỉ là một lão già đi lừa trẻ con thôi, ôi khốn kiếp! Ngực nó khó thở đau đớn, nó nhận ra dù nó có cô đơn thế nào cũng chưa bao giờ phải chạy một mình giữa đêm mưa chỉ vì chó đuổi, vì nếu bình thường thì bố mẹ sẽ cản con chó bằng mọi giá, sẽ và luôn thế!
Đến một con dốc, mưa ướt khiến nó trượt chân ngã từ trên cao xuống. Lăn tận mấy vòng khiến xương nó như muốn đứt ra, nó không thể đứng dậy nổi nữa. Con chó…Con chó đang đến! Nó phải đứng dậy, nhưng đau quá! Không kịp nữa rồi! Con chó lao xuống phía nó, nhe hàm răng sắc nhọn đáng sợ. Nó kinh hoàng giơ tay lên đỡ, và may mắn thay con chó chỉ ngoạm đứt rách hẳn một nửa tờ tiền nó đang cầm trên tay trước khi có tiếng gọi:
- Dại, Dại, đánh đòn.
 Con bé hoảng hồn khi thấy một thằng nhóc nhỏ tuổi, gầy gò thấp bé đội cái nón rách đang khua cái gậy về phía con chó dại đang lên cơn điên…
HÀNH TRÌNH VƯỢT QUA THỬ THÁCH CỦA CÔ BÉ QUẢ LÀ KHÔNG ĐƠN GIẢN. LIỆU CÔ CÓ TÌM RA ĐƯỢC HẠNH PHÚC? HỒI SAU SẼ RÕ…