Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014



Tờ tiền rách không giúp được họ, nhưng trái tim họ không hề rách nát như vậy! 



Đang tính hét bảo thằng bé chạy đi thì điều tiếp theo xảy ra khiến con bé không tin vào mắt mình nữa: con chó lầm lũi đi tới quỳ sụp xuống dưới chân thằng nhóc đầy run rẩy sợ hãi. Thằng nhóc không đánh con chó, đã thế còn cúi xuống bạnh mõm chó và lấy ra mảnh tiền vừa bị xé mất. Nó tiến về phía con bé, nhẹ nhàng rút một nửa tờ tiền còn lại và ghép vào với mảnh tiền lấy từ mõm chó. Đố ai làm nó dính lại với nhau chứ, rách tan hoang rồi còn gì, vậy mà thằng nhóc lại cười – cười ngô nghê y như bà điên đó. Con bé thực sự lạ, nó không hiểu việc ghép lại một tờ tiền rách nát thì có gì vui mà cười?

- Em à, trả tờ tiền cho chị rồi về đi, đừng ở ngoài mưa thế này cảm lạnh đấy.
Thằng nhóc mặt đần thối không hiểu gì, nhưng khi con bé định giật tờ tiền lại thì nó hiểu. Nó cắn mạnh vào tay con bé đau điếng!
 - NÀY, thằng nhãi ranh, em đang làm gì thế hả!?
 - Đần muốn đi học. Tiền của Đần. Cút đi!
Từng tiếng ngắt quãng của thằng nhóc khiến con bé dở khóc dở cười. Gì thế này, hóa ra chỉ là một thằng bé ngu đần thôi sao? Vậy mà nó nghĩ mọi người xung quanh luôn tài giỏi thông minh chứ? Miếng trời của nó bé lại bằng cái bát ăn cơm rồi.
“Chỉ đưa đồng tiền này cho ba người mà có thể giúp đỡ con ở một nơi giàu sang nhất” – tiếng ông Bụt vọng về khiến con bé tỉnh hẳn. Nó không thể giao tờ tiền vào tay thằng bé đã nghèo khổ lại còn không hiểu biết gì này được! Nó lao đến cố giằng tờ tiền từ thay thằng đần, ôi nó chỉ ngồi ru rú ở nhà thì sức khỏe làm sao bằng được thằng nhóc con này. Nó càng giằng, thằng đần càng sôi máu, hết cắn rồi đánh, quyết không cho nó mang tờ tiền đi. Quá lạ lùng, quá đỗi lạ lùng! Cuộc sống ngoài kia nhiều người đến cả chục nghìn cũng quăng đi như cỏ rác, ở đây lại có một thằng bé sống chết chỉ vì một tờ tiền đã bị xé đôi!
 Con chó dại gầm gừ nhìn nó sắc lẹm. Có vẻ như lời thằng đần giờ không còn hiệu lực gì nữa, con chó dù bị đánh đòn cũng vẫn phải đứng lên bảo vệ thằng nhóc. Nó tiến lại về phía con bé. Con bé thất kinh, phải làm sao đây, nó không muốn giao tờ tiền cho thằng đần này, nhưng chó dại cắn là nỗi kinh hoàng trong đời mà chưa bao giờ nó dám tưởng tượng! Nó phải làm gì đây!? Hàm răng trắng nhởn của con chó đang nhe ra căm phẫn chuẩn bị xé toạc từng miếng thịt của nó! “Con sẽ có được cuộc sống như con muốn”, bị chó cắn mà là cuộc sống như mong muốn ư? Nó đau đớn nghĩ lại, hình như cuộc sống của nó quá tốt rồi, không phải đi đây đi đó mưu sinh, nó tỉnh táo không điên, nó có học hành không ngu đần, nó chưa bao giờ phải gặp những con vật ghê sợ, chưa bao giờ phải đối diện quá nhiều góc cạnh trong xã hội này! Vậy mà nó còn muốn “cuộc sống như ý” nữa sao?

Con bé bỏ tay ra, thôi thì cho thằng đần này tờ tiền! Chỉ vì một tờ tiền chẳng hiểu mua được cái gì mà nó đã chịu khổ cả tối nay. Nó chẳng cần gì nữa, nó sẽ về, sẽ sống bình thường như những ngày đã qua! Con chó thấy nó bỏ ra rồi thì không lao đến cắn nó nữa mà sà vào lòng thằng đần, liếm liếm tờ tiền mà thằng bé đang cầm đầy hạnh phúc.
 - Có tiền rồi! Đần được đi học! Đần không tè dầm! Đần đi học sau này xây nhà cho mẹ và Dại ở!
 Lại là tiếng cười điên khùng ấy vang lên. Con bé kinh ngạc khi thấy bà Điên vừa nãy xuất hiện, nhưng bà ta không để ý đến nó mà chạy nhanh tới ôm thằng Đần cùng con chó Dại. Cảnh tượng ấy làm con bé chết đứng không nói nên lời. Họ giờ không phải kẻ điên khùng dại gì cả, họ là ba con người, ba linh hồn, ba số phận đang cùng nhau giữ một tờ tiền nhỏ nhoi với những ước mơ nhỏ mà lớn lao biết chừng nào: được đi học, được sống trong một căn nhà ấm cúng.
Một bà điên lải nhải ngoài đường với tâm hồn của một người mẹ thương con hơn mọi thứ trên đời.
 Một con chó dại bị tất cả hắt hủi tránh xa nhưng dù chết vẫn phải bảo vệ chủ mình, buồn cùng chủ, tức cùng chủ, và hạnh phúc cùng chủ.
 Một thằng bé bị gán cho cái tên Đần và làm mấy việc ngu đần như ghép lại tờ tiền đã rách nhưng mang trong mình ước mơ được sống như bao bạn đồng trang lứa.


Tờ tiền rách không giúp được họ, nhưng trái tim họ không hề rách nát như vậy!
 Hóa ra “nơi giàu sang” mà ông Bụt nói chính là nơi này. Không phải nhà cửa sang trọng, mà là nơi người ta ở đáy tầng xã hội vẫn sống có tình yêu, có ước mơ không bao giờ dập tắt. Giữa cuộc sống hiện đại đông đúc bon chen, giữa những con người chỉ một lúc là cô đơn và bế tắc không biết mình sẽ đi về hướng nào, vẫn có vài người chẳng bao giờ sợ cái cô đơn ấy. Họ chẳng cần ai tâm sự chia sẻ, vì đến họ cũng bị điên, bị khùng không biết chia sẻ là cái gì. Họ chỉ cần biết họ cũng là con người, cũng biết bảo vệ kẻ khác nếu như con chó của mình định cắn kẻ đó, cũng biết con mình muốn được đi học, cũng yêu thương nhau không quan tâm xung quanh có bao nhiêu kẻ kì thị và tránh xa mình đi chăng nữa. Đó chính là hạnh phúc!
Nhìn bóng ba người khuất dần trong mưa, con bé bật khóc. Lần này nó không đau khổ nữa, mà nó hối hận. Ba người ấy chẳng có nhà ở, sẽ còn phải lang thang nhiều nơi nữa, sẽ còn phải kiếm tìm hàng trăm tờ tiền rách nát như thế may ra cũng chỉ được một cái lều tạm bợ. Còn nó, nó có nhà để về, có người nuôi nấng, có được một vị trí nhất định trong cuộc sống này không phải lang thang vật vờ đâu đó. Vậy mà nhiều khi con người cứ muốn mình hạnh phúc đủ đầy, muốn ai cũng hiểu cho mình, một lúc là khóc, một lúc là đau để rồi tự đẩy mình vào một con ngõ hẹp trong khi đằng kia có một con ngõ rộng hơn mà không biết đường đi.


Con bé vội vã trở về. Nó tự nhủ mình phải sống thật tốt và trân trọng cuộc sống mình đang có! Chỉ là nó đang nghĩ, còn thực hiện được hay không thì nó không biết. Nhưng nó tin giờ nó đã có một cuộc sống như ý nó ao ước bấy lâu. Trên đời này chẳng có phép màu, có thể ông Bụt kia chỉ là ông lão đi qua đường đã từng trải như nó mà thôi. Phép màu do chúng ta tự tìm lấy, tự cảm nhận lấy và tự tạo ra cho chính bản thân mình.
 Nó không bỏ nhà ra đi nữa. Nếu bố mẹ có hỏi đi đâu, nó sẽ trả lời:
 - “Con đã đi tặng một tờ tiền cho ba người giàu sang nhất!”