Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Có những hạnh phúc nó muốn kiếm tìm mà sao chẳng thể nào có được. Chỉ đơn giản là một sự thấu hiểu của người xung quanh, hiểu cho một đứa không hề muốn lười biếng như nó…




Lần đầu tiên con bé quyết định bỏ nhà.
Tiếng mưa rào xối xả và sấm sét đùng đoàng không át được tiếng lòng đang vỡ tan của con bé. Mưa vỡ ầm ầm từng mảnh nước trên những mái tôn, thân cây khiến con bé sợ hãi quay cuồng. Chẳng ai ở bên nó. Chẳng một ai thấu hiểu cho cái cuộc sống đã quá đỗi ngột ngạt mà nó cứ phải chịu từng ngày này qua tháng khác.
Nó vừa cãi nhau với mẹ và ăn một cái bạt tai của bố. Không biết từ lúc nào nó sinh ra cái bệnh bướng bỉnh cùng với nụ cười khẩy chua chát mỗi khi bố mẹ mắng nó việc gì. Cũng đâu phải mắng, đối với nó đó là những lời tổn thương thậm tệ, lúc nào cũng muốn nó như nọ như kia để có ích cho xã hội mà trong khi xã hội đâu có làm nó hứng thú nữa. Nó đâu phải thời bố mẹ mà làm lụng khắp cánh đồng làng thơm mùi lúa chín, cùng bạn bè thả diều sớm hôm, học hành chăm chỉ cày cuốc để còn trở thành nhân tài…Thời của nó bây giờ hiện đại lắm, mấy cái cảnh đồng quê rộng lớn bình yên giờ đã là mấy khu nhà cao tầng và những trung tâm thương mại xa hoa rồi. Vậy mà bố mẹ nó vẫn cứ lạc hậu! Chẳng bao giờ tâm sự với nó thì thôi, lúc nào cũng có thể nhìn ra lỗi lầm của nó mà rầy la, ca đi ca lại những bài tẻ nhạt. Nó bức bối với cuộc sống này. Ngày trôi qua chỉ học, ăn, học, ngủ, ngồi máy tính chat chit,… Có những hạnh phúc nó muốn kiếm tìm mà sao chẳng thể nào có được. Chỉ đơn giản là một sự thấu hiểu của người xung quanh, hiểu cho một đứa không hề muốn lười biếng như nó. Nó bất lực, suy sụp, và cô đơn.


Con bé bật khóc như đứa trẻ. Nó gào lên trong cay đắng, càng khóc thế càng thấy căm ghét. Nó muốn ghét tất cả, không trừ một ai!
 - Làm sao con khóc?
 Nó ngỡ ngàng ngẩng mặt. Một ông lão mặc bộ quần áo vàng với khuôn mặt hiền từ đang nhìn nó. Ông ấy hiền quá, đâu có như ai kia…
 - Ông ơi, không ai hiểu cháu, cháu cảm thấy chán ghét cuộc sống này! Cháu sẽ chẳng tìm được ai để có động lực mà sống nữa.– Con bé nức nở.
 - Sao con lại nghĩ như vậy, nếu vẫn có thì sao?
 - Dạ…!? – Nó lại ngẩng lên lần nữa.
 - Con cứ đi đi, hãy tới một nơi nào đấy giàu sang nhất mà con biết rồi đưa tờ tiền này cho ba người mà con cảm thấy họ có thể giúp được con. Nhớ là phải trao cho ba người! Rồi con sẽ có được cuộc sống như con muốn.
Nói rồi “ông lão” biến mất ngay khi con bé còn ướt nhòa mắt không biết là mơ hay tỉnh. Nhưng khi nhìn xuống tay, nó thấy rõ ràng có một tờ tiền một nghìn đồng nhàu nát. Nó há hốc mồm kinh ngạc! Chẳng lẽ ông lão đó chính là…Bụt? Trên đời này có phép màu hay sao? Trời đã nghe thấu tấm lòng nó nên Bụt mới xuất hiện để cứu vãn cuộc sống khô khan này? Nhưng tại sao lại bảo nó đưa tiền cho ba người có thể giúp nó ở một nơi sang trọng nhất trong khi tiền chỉ có một tờ không đáng giá bao nhiêu? Ôi nó không hiểu được, thật sự không thể nào hiểu được!
Cô bé liệu có thể vượt qua được thử thách của Bụt? Hay chăng đây chỉ là một trò đùa ngốc nghếch nào đó? Thực hư ra sao, hồi  sau sẽ rõ…