Mùa hè năm ấy có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất mà suốt cuộc đời này Hân sẽ không bao giờ quên được...
Đó là đợt nghỉ dài "xả hơi" mà Hân đã mong đợi từ lâu sau suốt quãng thời gian dài bộn bề với biết bao nỗi lo lắng, căng thẳng trong công việc. Hân là một cô gái trẻ, tuy mới gần 27 nhưng sau khi ra trường chỉ trong một thời gian ngắn Hân đã kiếm được công việc trong một công ty tư nhân và bằng năng lực của mình, chỉ hơn một năm cô đã trở thành trưởng phòng. Không phải là một phụ nữ xinh đẹp nhưng Hân luôn khiến mọi người xung quanh ấn tượng và đôi khi là nể là sợ trước ánh mắt như đang nhìn thấu được tâm can người nhìn, gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, cá tính và sự nhanh nhạy, quyết đoán.
Ngay sau hôm cuối đi làm, Hân đã nhanh chóng gọi điện đặt một vé máy bay vào Đà Lạt rồi bắt đầu bắt tay thu dọn hành lí để chuẩn bị đi. Chuyến bay gần nhất để đến Đà Lạt là 4h sáng ngày mai, đây không phải là lần đầu Hân đi xa nhưng cô cảm thấy hồi hộp. Ngồi trên máy bay một lúc, bất giác Hân quay ra phía cửa sổ, bây giờ ở ngoài kia là những đám mây trắng mềm mại trông thật giống với chiếc kẹo bông màu trắng ngọt ngào. Hân bắt đầu thấy thích thú sự liên tưởng của mình, rồi khi nghĩ tới nơi ấy, Hân khẽ mỉm cười. Mặc dù trông cô có vẻ luôn lạnh nhạt và hờ hững trước tình yêu nhưng đằng sau vẻ ngoài cứng rắn lại là một trái tim nhạy cảm, ấm áp, mong manh, vô cùng khao khát sự chở che, nhất là trong lúc cô thấy mình như chẳng còn chút sức lực nào khi luôn phải gồng mình lên để chống chọi giữa cuộc đời đầy giông bão có thể cuốn trôi những kẻ yếu đuối bất cứ lúc nào chỉ trong tích tắc. Nghĩ ngợi vu vơ được một lúc thì do quá mệt vì phải đi sớm và thiếu ngủ nhiều nên Hân nhanh chóng thiếp đi. Trong giấc mơ ngắn ngủi của mình, Hân tưởng tượng đến những phát giây lặng yên ngắm nhìn những cánh đồng hoa đầy màu sắc trải dài đến vô tận, chốc chốc khẽ nghiêng mình như đang ngây ngất trước tiếng hát du dương của gió , được người cô yêu dắt tay đi qua những lối mòn mập mờ giữa làn sương trắng, tựa vào vai anh trước cảnh hoàng hôn e lệ và cả những sáng khi mưa đang rơi tí tách ngoài hiên, anh sẽ ôm cô thật chặt như lời hứa sẽ nguyện cả đời bảo vệ cô vậy...
"Xin thông báo 10p nữa máy bay đi Hà Nội-Đà Lạt sẽ hạ cánh. Yêu cầu quý khách nhanh chóng thắt đai an toàn. Xin cảm ơn!"
Tiếng thông báo làm Hân giật mình tỉnh dậy, cô nhanh chóng thắt đai theo hướng dẫn rồi sửa sang lại đầu tóc. Xuống tới sân bay đợi lấy xong hành lí, Hân đi nhanh ra ngoài bắt taxi tìm khách sạn. Ngắm nhìn đường phố qua cửa kính, lòng Hân trào lên những cảm xúc kì lạ. Có khi là thích thú, háo hức có khi lại bâng khuâng, có đôi chút nghẹn ngào và có lúc cảm tưởng như đang rất nhớ, rất thương một ai đó vậy.
Đi khoảng hơn 1 tiếng thì Hân tới khách sạn. Đây thuộc vùng ngoại ô nên khá yên tĩnh, thoáng mát, xung quanh có rừng và phòng của cô trên tầng 2, ngoài cửa sổ phòng cô có view rất đẹp. Hân vui lắm, cô lấy đt bật nhạc to hết cỡ. Thay vì chọn mấy bài nhạc rock để làm đầu óc trống rỗng như bao lâu nay thì Hân tìm Because of you của 98 Degress rồi lấy quần áo đi tắm, phải lâu lắm rồi cô không thấy mình được là chính mình thế này. Nghĩ vậy Hân hí hửng pha nước với vài giọt tinh dầu yêu thích rồi đắm mình trong bồn nghịch nước, thỉnh thoảng lại hát vu vơ mấy câu rõ to dù giọng thì yếu. Nó làm cô thấy buồn cười, cái giọng không ngân được phải chuyển sang gào thét của cô quả là kinh khủng, cô nghe đã thấy thế thì chắc chẳng ai nghe được mất, mà có khi chẳng may có con mèo hay con chó nào ở gần đấy có khi nghe xong mà chết quá. Càng tưởng tượng cô càng cảm thấy vui. Làm sao khi nhìn vào đôi mắt trong veo tinh nghịch kia, gương mặt rạng rỡ hạnh phúc lấp lánh những giọt nước ấy lại có thể tin được đó là một người lạnh lùng, nghiêm nghị đến đáng sợ cơ chứ?
Nghịch chán chê, Hân mặc đồ xuống dưới tìm quán ăn rồi đi dạo qua các con đường nhỏ ngang qua rừng thông. Trời càng tối nhiệt độ càng giảm dần, Hân thấy hơi rùng mình vì lạnh. Đi thêm đoạn đường dài nữa, ở bên đường có bóng dáng một chàng trai đang ngồi ghế đá, hình như đang vẽ thì phải. Anh ta làm Hân thấy tò mò. Nãy giờ đi toàn thấy ai ai cũng có đôi có cặp, tay nắm tay vui vẻ với nhau mà tự nhiên xuất hiện kẻ cô đơn thế này thì chẳng phải là ông trời đang ghép đôi cho mình sao. Nghĩ là làm, Hân quyết định tiến lại gần làm quen với anh chàng kia.
"Chào anh! Em có thể ngồi đây được không?"
Mất độ 5s anh ta mới quay ra nhìn, bối rối đẩy gọng kính lên lúng túng:" À anh... à mình... à không... à ừ e ngồi đi"
Cô cười thầm cách mà anh ta nói, cảm giác từ lâu lắm chưa thấy ai bối rối như thế kể từ hồi cô học cấp 3 khi bạn trai lớp bên tặng quà sinh nhật cho cô. Đúng là mảnh đất tình yêu có khác, luôn làm những con người tưởng như đã không còn muốn yêu sao thấy rạo rực quá! Cô tiếp tục công cuộc làm quen anh họa sĩ "dễ thương", khác lúc ban đầu, anh ta bắt đầu nói chuyện rất tự tin. Qua giới thiệu thì Hân biết anh tên Quân, hiện đang làm ngành thiết kế đồ họa, Quân hơn cô 1 tuổi, cũng ở Hà Nội và đến đây để du lịch. Cách nói chuyện của Quân rất thông minh, hài hước nên mãi tới tối muộn Hân mới tạm biệt Quân về khách sạn. Trước khi ra về anh xin sđt của cô và hẹn hôm sau cùng nhau ngắm cảnh. Những ấn tượng và suy nghĩ về Quân làm Hân xao xuyến và chẳng biết cô đã ngủ quên từ lúc nào...
Cứ như thế, chuyến du lịch 18 ngày của cô đã qua 1/3, cũng 1/3 của 18 ngày đó là những buổi sáng khởi đầu bằng bó hoa dại anh nhờ nhân viên đưa lên phòng cô, mời cô cùng ăn sáng, nhâm nhi tách cafe sữa ấm nóng ngọt ngào, là những chiều anh nhẹ nhàng nắm tay cô leo lên đồi ngắm hoàng hôn, là những tối anh cầm tay đưa bút dạy cô vẽ từng chút, ân cần, dịu dàng lắm.
Chẳng mấy chốc mà hết thời gian, anh và cô giờ đây đều phải quay lại Hà Nội để tiếp tục công việc. Cuộc sống anh và cô vẫn vậy, duy chỉ có trái tim đã thay đổi. Hân biết, Hân đã yêu anh!!!
Quân là người đàn ông tốt, bên Quân lúc nào Hân cũng thấy bình yên. Mỗi lần anh ôm cô cô đều cảm tưởng như chỉ cần có vòng tay ấm áp ấy thôi cô có thể vượt qua mọi thứ. Cô yêu anh, yêu nhiều, yêu rất nhiều.
Sau 3 năm quen nhau, hai người tổ chức đám cưới. Tất cả bạn bè và đôi bên gia đình đều mừng và chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ, nhưng có một cô gái lạ, chắc là người quen của Quân. Cô gái ấy rất nổi bật bởi đôi mắt to tròn, long lanh, mái tóc dài xõa ngang vai rất dễ thương khi phối hợp với chiếc váy ren màu trắng. Suốt cả bữa tiệc, cô gái đó không cười không nói gì trong đám cưới và luôn nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ không chút thiện cảm. Ban đầu Hân có đôi chút bận tâm nhưng rồi lại thôi. Kết thúc đám cưới Hân và anh quay lại Đà Lạt hưởng tuần trăng mật. Đó là những tháng ngày ngọt ngào nhất của Hân, anh luôn yêu chiều, nâng niu cô và Hân luôn tin rằng yêu và lấy Quân là lựa chọn không bao giờ sai lầm. Cô đã luôn nghĩ như thế, luôn tin như thế cho đến một đêm của 4 năm sau đó...
3h sáng, Hân quờ tay xung quanh không thấy gì liền tỉnh dậy xem Quân ở đâu. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đi từng bước xem quanh nhà, cô thấy anh đang vẽ say sưa. Rón rén định hù cho Quân giật mình thì bức tranh của Quân làm tim Hân như ngừng đập. Bức tranh vẽ cô gái rất đẹp đang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, Quân di nhè nhẹ ngon tay lên mái tóc, lên đôi mắt cô gái đó, anh ôm bức tranh vào lòng... Hân nín thở đi nhẹ nhàng vào phòng ngủ. Hình ảnh cô gái ấy có vẻ... quen. Quen nhưng Hân không nhớ được đã gặp ở đâu. Điều đó làm Hân trằn trọc không ngủ được, trên tất cả Hân cảm thấy thật sự bị tổn thương. Hân đau!
Đúng 30p trước giờ dậy của cô Quân khẽ khàng kéo chăn nằm ôm cô ngủ. Hành động đó làm cô tức giận, anh làm vậy có khác nào anh phản bội cô rồi giả vờ yêu cô để làm cô vui? Hàng ngàn câu hỏi, ngàn suy đoán về người con gái trong bức tranh quấn lấy đầu óc cô nhưng cô yêu anh, cô không muốn 1p bốc đồng mà hối hận cả đời. Đến giờ dậy đi làm, Hân cố tỏ ra bình thường như mọi ngày, vẫn vui vẻ và lấy hết can đảm ôm hôn anh nhưng hễ bước chân ra khỏi nhà là Hân cảm tưởng tim mình như đang vỡ vụn.
Kể từ đêm đó cứ tầm rạng sáng cô lại theo dõi anh. Hóa ra đêm nào anh cũng ngắm, cũng say sưa với tình yêu ấy. Cô không thể hỏi anh được khi ánh mắt anh nhìn cô gái đó tràn đầy tình yêu, nó ấm áp hơn đôi mắt anh nhìn cô rất nhiều. Chưa bao giờ cô thất vọng đến thế. Rồi cô khóc, một tay bịt miệng để không phát ra tiếng nấc, tay còn lại ôm gối thật chặt. Lồng ngực Hân đau nhói theo từng tiếng nấc cô đang cố nén lại nhưng Hân không thể giữ được nữa, cô không thể thở được. Nghe tiếng thút thít Quân chạy vào phòng ôm vợ, nhìn anh quan tâm lắm, yêu thương lắm nhưng không phải ánh mắt của người yêu cô thật lòng. Cô tức giận, cô khóc không nói nổi thành lời. Còn anh vô tâm cứ vỗ về tưởng cô gặp ác mộng rồi giận khi không thấy anh. Ừ, trong lòng anh đâu có Hân mà hiểu được cảm giác của Hân chứ? Bỗng lúc đó hình ảnh của cô gái trong tranh làm Hân nhớ đến một người rất lạ, người duy nhất không hề chúc phúc trong đám cưới của cô. Cô thôi không khóc nữa, cô thẫn thờ, ánh mắt cô vô hồn. Ngón tay anh nhè nhẹ di trên mái tóc, trên đôi mắt, đôi môi ấy,... Hành động của anh giờ là thước phim quay chậm, từng chút từng chút một... mái tóc ấy, đôi mắt ấy, đôi môi ấy làm Hân đau như đang bị cắt dần từng mạch máu, từng thớ thịt, đau đến quặn thắt ruột gan, đau đến chết đi được. Cô nghẹt thở khi nghĩ đến anh, cô ước cô có thể đập phá tất cả cho hả giận, cô có thể bắt anh nói ra tất cả rồi cô sẽ làm anh đau đớn như nỗi đau cô đang chịu. À không, phải hơn thế gấp trăm ngàn lần...
Trái lại, Quân vẫn tỏ ra yêu Hân, anh vẫn thế, vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng chăm sóc vỗ về cô khiến Hân thôi không muốn nghĩ đến chuyện đau lòng ấy nữa. Cô yêu anh, cô muốn người con gái đó là quá khứ, chỉ có cô-vợ anh mới là hiện tại và mãi sau này, muốn dùng tình cảm của mình để xoa dịu vết thương lòng của anh. Vì vậy Hân ngày càng cố gắng yêu và chiều chồng nhiều hơn.
Rồi vào một buổi chiều tháng 6 năm đó Hân có lời mời đi kí hợp đồng bên Pháp 2 tháng, sau bao nhiêu nỗ lực vun đắp tình cảm vợ chồng, thấy Quân không còn dậy lúc nửa đêm và có phần yêu cô nhiều hơn nên Hân tạm yên tâm và vui vẻ đồng ý đi.
Nhờ khéo léo và biết cách thu xếp nên cô xong việc trước thời hạn hẳn 15 ngày, muốn tạo bất ngờ cho chồng, Hân mua rất nhiều đồ và bí mật về nhà. Lúc Hân về tới nhà trời đã khuya lắm. Bình thường 11 rưỡi Quân thường đọc sách hoặc đang chơi game. Vào nhà cô thấy phòng khách tối om nghĩ chắc chồng đang trên gác nên mừng húm vào bếp cất đồ rồi rón rén lên tầng. Thấy phòng ngủ bật đèn Hân bước tới. Trước mắt cô lúc này là Quân, đúng là anh, đúng là người chông cô yêu và bên cạnh là người anh yêu. Bốn tiếng "là người anh yêu" vang lên trong đầu khiến cô mọi thứ xung quanh cô như quay cuồng, mắt cô mờ đi, tai cô ù đi, tim cô đập mạnh nhói buốt, răng cô cắn chặt môi. Trong phút chốc môi cô bật máu. Tanh. Mặn. Buồn nôn. Hân hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
Cô mở cửa bước vào, anh và NGƯỜI ANH YÊU giật mình tỉnh dậy hoảng hốt nhìn cô. Cô lạnh lùng mở tủ lấy bộ quần áo cô thích nhất rồi cô tắm như không thấy ai trong phòng. Bên ngoài NGƯỜI ANH YÊU và Quân vội vàng mặc quần áo, cô gái hốt hoảng và bắt đầu khóc. Tâm trí Quân rối bời, anh sợ Hân sẽ làm lớn chuyện, làm tổn thương người anh yêu nên đẩy cô về. Quân ngồi trên giường mặt vẫn còn trắng bệch trước sự xuất hiện quá đỗi bất ngờ của vợ.
Hân tắm xong bước ra ngoài thì Quân chạy tới
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi em, ngàn lần xin em tha thứ cho anh. Đây là lần đầu tiên mà. Anh xin em!"
Nhìn thẳng vào mắt Quân, ánh mắt Hân sắc lạnh, vô cảm đến rợn người, Hân chẳng nói gì mặc cho Quân van xin đến lạc cả giọng. Quen và sống với nhau bao nhiêu lâu nhưng chưa khi nào Quân thấy Hân đáng sợ đến vậy. Quân biết anh đã sai khi vẫn yêu người cũ mà vẫn đồng ý lấy Hân. Trong tim anh trước giờ chỉ yêu người con gái ấy nhưng vì cả hai đã sai lầm rất nhiều nên không thể tiếp tục. Anh đã sai, sai rất nhiều.
Cô gái ấy tên Mi, là mối tình 5 năm của Quân hồi học Đại học. Mi là người con gái rất lúc nào cũng vui vẻ, rất ngọt ngào, nữ tính đúng mẫu người mà Quân thích. Hơn nữa bên Mi, Quân luôn thấy cuộc sống thú vị và mới mẻ nên đối với Quân Mi không chỉ là người anh yêu và mong muốn được yêu mà Mi còn là nguồn cảm hứng bất tận của anh-điều mà anh luôn thiếu. Còn Hân thì đối lập hoàn toàn. Hân mạnh mẽ, cá tính, lạnh lùng, thích sự ổn định chứ không như mới lạ, yếu đuối như Mi. Nếu ngày đó anh và Mi không chia tay thì anh sẽ chẳng bao giờ lấy Hân. Bởi vì chia tay rồi, bởi vì anh biết Hân yêu anh rất nhiều nên anh lấy cô để lo gia đình. Là vì anh ích kỉ, vì anh không tốt, vì anh là thằng khốn nạn...
Sau 2 tiếng van xin Hân tha thứ nhưng không được, Quân chán nản xuống phòng khách uống rượu. Xin lỗi là việc cần làm chứ Quân biết Hân yêu Quân nhiều thế nào mà, thể nào chẳng tha thứ. Vừa uống vừa cười thầm chẳng mấy chốc Quân đã uống hết chai, anh thấy buồn ngủ nhưng vẫn cố căng mắt đợi Hân mà Quân không chịu được. Lúc lâu thấy bên ngoài phòng im ắng, Hân xuống dưới nhà. Thấy Quân ngủ quên ngoài sofa, Hân nhìn anh, cô cố gắng lưu giữ hình bóng anh vì có lẽ sẽ rất rất lâu nữa cô mới có thể gặp lại anh, hoặc cũng có thể là chẳng bao giờ. Trái tim cô lúc này chẳng còn tình yêu nữa, giờ còn lại là vết thương sâu hoắm đang rỉ máu mà thôi. Cô không thể bên anh. Không bao giờ. Cô là Hân, chứ không phải là người con gái ấy!!!
Gạt vội đi những giọt nước mắt yếu mềm, Hân cầm hết hành lí đi nhanh ra ngoài đường khi trời còn chưa sáng hẳn rồi gọi taxi ra sân bay. Đã đến lúc cô phải tới một nơi thật xa. Cô sẽ rời xa anh, lãng quên anh, sẽ tự chữa lành vết thương dù cô biết là rất khó.
.....................................................................................
Quân tỉnh dậy khi mơ thấy Hân bỏ anh mà đi. Chưa bao giờ anh thấy sợ hãi đến thế kể cả lúc lúc chia tay người yêu cũ, cảm giác của anh bấy lâu hóa ra là luyến tiếc một người con gái hoàn hảo chứ không phải là "cần". Anh yêu và cần Hân. Sực nhớ Hân ở trong phòng, Quân chạy vào phòng tìm Hân nhưng không thấy bất kì thứ gì của cô ngoài bức thư, bức thư là một tờ giấy trắng tinh in một đôi môi rớm máu...